CÂY KHẾ ĐẦU XUÂN
Mới đi dự đón Tết Ất Mùi
của hội người Việt tại Hamburg về,niềm vui vẫn còn đọng trên môi.
Đúng là nơi gặp gỡ,hội ngộ những người bạn quen biết đã từ lâu
vắng bóng. Chuyện cứ nổ như pháo, những khuôn mặt thật rạng rỡ .
Những em bé,thanh thiếu
niên cũng đến dự chung vui để được xem múa lân,được tặng bao lì xì
và đóng góp những màn văn nghệ để bảo tồn nền văn hóa Việt trên xứ
người.
Được đông đảo người tới
thăm vẫn là gian phòng ẩm thực.Nào là bánh cuốn (bánh ướt), gỏi
cuốn, bánh canh,bún chả.....và biết bao món khác nữa, rất ngon và thật
ấm cúng một gian phòng.
Khách tới dự khoảng hơn
nghìn người,để phục vụ đầy đủ thức ăn cho khách các chị bên ban ẩm
thực đã phải dậy từ 5 giờ sáng sớm. Năm nay chương trình rất đặc
biệt: tất cả những thu nhập được từ bán đồ ăn đều được gửi về xây
quỹ từ thiện do các nhóm tự chọn.Trong đó có một nhóm mà tôi quen
biết làm từ thiện cho bên công giáo.
Các chị tự mua đồ,tự làm,rồi
tự đứng bán. Những đôi mắt đỏ hoe thiếu ngủ nhưng vẫn tất bật bán
hàng cho khách. Con cái và chồng của các chị cũng tham gia đóng
góp.Thật là đáng quý cho những tấm lòng vẫn nghĩ tới những mảnh
đời bất hạnh,không may mắn.....
Cắc tùng,cắc tùng.......tiếng
trống vang dồn,những con lân múa mừng năm mới,những trẻ em nô nức hớn
hở chen nhau tới xem lân.
Đúng rồi,cái không khí
tết cũng đang về trên xứ người!
Về đến nhà mở Facebook ,
bỗng nhìn thấy tấm ảnh của người bạn mới post (về quê thăm mẹ ăn
tết) đó là cây khế!
Một nỗi nhớ quê lại ùa
cồn cào đánh thức những kỷ niệm tuổi thơ trong tôi.
Một cây khế bình
thường,giản dị,chẳng phải là cây khế cảnh bao nhiêu tỷ mà tôi đã
nhìn thấy. Một cây khế của tuổi học trò,những buổi trống tiết theo
bạn vào làng hái khế.Những tiếng cười trong trẻo,vang giòn. Trời,bao
nhiêu năm rồi nhỉ. Cái tuổi thơ ngây cắp sách đến trường,chia cho bạn
từng nắm xôi,từng củ khoai lang....
Một cây khế chua chua,ngọt
ngọt mang đậm vị quê hương.Ai nhìn thấy cây khế cũng nhớ quê nao
lòng.Một người mẹ già đang ngồi chờ và người cha già bóc lịch đếm từng
ngày,từng ngày tới ngày hội tụ đoàn viên cùng các con.
„Quê hương là chùm khế
ngọt“ nhưng rất tiếc lại có nhiều trái „sâu“ cho nên con phải bôn ba
xứ người.
Cái lạnh mùa đông của
trời Tây vẫn còn vất vưởng đâu đây, nhưng nắng xuân đã bắt đầu vươn
mình chiếu những tia sáng lọt vào căn phòng.Một mùa xuân đầy sức
sống trỗi dậy đâm chồi nảy lộc,báo hiệu một mùa xuân thanh
bình,hạnh phúc, ấm no.
Tôi bỗng chợt nhớ tới bài
thơ „Nắng xuân“ của mình:
Nắng xuân
chiếu sáng khung tình
Thoa môi em
thắm... cho xinh dáng kiều
Mùa xuân
hé nụ chồi yêu
Hương tình
nở nhụy.... đốt
thiêu đông tàn.
Hy vọng tất cả trẻ em đều
được cắp sách tới trường,các cụ già được an vui bên con cháu,nhà
nhà hạnh phúc và cây khế vẫn ngọt ngào vị quê.
Kim Thanh LÂM
Hamburg,05.03.15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét